Ngôi Sao Bầu Trời Đều Hái Cho Em

/

Chương 2: "Tứ Tứ, mừng em trở về nhà."

Chương 2: "Tứ Tứ, mừng em trở về nhà."

Ngôi Sao Bầu Trời Đều Hái Cho Em

12.736 chữ

06-02-2023

Lúc mà âm thanh quen thuộc truyền đến bên tai, cô ngước lên nhìn gương mặt mà mình đã luôn thầm ghi nhớ trong lòng kia, một khắc đó khiến Ôn Bảo Tứ hơi ngây người.

Thân thể cùng linh hồn cứ như muốn phô ra hết cho người trước mặt xem, bất giác khiến cô nhớ tới cái buổi chiều oi bức rất lâu trước đây...

Thời gian phải quay về mấy năm trước.

Trong trí nhớ của Ôn Bảo Tứ, lần đầu tiên cô tới Ôn gia ở Bắc thành là vào năm mình mười lăm tuổi.

Tiết trời tháng Tám, thước thạch lưu kim.

(*) nung đá nấu vàng. (ý chỉ trời nóng???)

Toàn bộ Bắc thành như bị bao phủ bởi cái nóng hầm hập, không khí buồn bực không có nổi một cơn gió nào thổi qua, mọi người ở bên trong nhà đều có cảm giác hít thở không thông.

Thời điểm Ôn Bảo Tứ nhìn thấy thân hình to lớn trước mặt, khắp người cô dâng lên một cảm giác không chân thật.

Quay lại ba ngày trước, trong nhà đột nhiên xuất hiện vài người xa lạ, không biết bọn họ nói gì với ba mẹ ở trong phòng mà sau khi đi ra, hai người lại mang theo ánh mắt phức tạp, chỉ vào một người đàn ông trong số đó và nói với cô rằng đây là cha ruột của con.

Cô như bị sét đánh ngang tai, không gì có thể hình dung được tâm trạng của cô lúc này, Ôn Bảo Tứ mém tí nữa đã nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác cho đến khi nhìn thấy tờ giấy báo cáo xét nghiệm ADN.

Chân tướng bị che đậy nhiều năm bỗng nổi lên mặt nước, hoàn toàn đủ cân mấy cái kịch bản cẩu huyết chiếu trên TV.

Cha mẹ nuôi không thể có con cái, khó khăn chạy chữa nhiều năm cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể chọn cách là mua cô từ bọn buôn người về.

Mấy năm nay mặc dù trong nhà nghèo khó nhưng cũng được tính là yên bình, một nhà ba người sinh hoạt đều giống đa số những gia đình khác. Bình thường, giản dị mà sống qua từng ngày.

Ôn Bảo Tứ đâu có ngờ rằng ba mẹ mà mình luôn sống cùng bấy lâu nay, thực chất không phải là cha mẹ ruột của mình đâu.

Trong giây lát, toàn bộ quỹ đạo sinh hoạt của cô đều bị thay đổi.

Cứ như một con thuyền nhỏ bị sóng biển to lớn vứt bỏ, vội vội vàng vàng mà chìm xuống, hoàn cảnh đẩy đưa, nước chảy bèo trôi, chỉ có thể nghe theo sự an bài của vận mệnh.

Người đang đứng trước mặt cô hiện giờ chính là người cha ruột mà cô mới nhận mấy ngày trước, Ôn Mẫn Hành.

Mà mẹ của ông nghe nói đang mang bệnh, không thể đi xa nên phải ở nhà tĩnh dưỡng.

¨

Chặng đường này mất gần 2 ngày.

Ngồi xe hơi từ trên trấn nhỏ đến thành phố, sau đó chuyển sang ngồi xe lửa đến thành phố lớn hơn, cuối cùng mới ngồi máy bay tốc hành bay tới Bắc thành.

Xuất phát từ sáng sớm vậy mà đến tận trưa hôm sau mới đến nơi được.

Khắp người cô dinh dính khó chịu, nếp nhăn áo sơmi trên người dường như nhiều thêm, phảng phất còn có thể ngửi thấy mùi hôi trong mũi.

Thái dương và đầu nóng hầm hập, đập vào mắt cô chỉ có một mảnh trắng xoá, cái nắng của mặt trời chiếu thẳng vào mặt làm cho mắt lẫn con ngươi đều không thể mở ra nhanh được.

Ôn Bảo Tứ nhìn theo bước chân của người phía trước.

Dường như ông không hề thấy một chút mệt mỏi nào, thân thể thẳng tắp như cũ, cánh tay khoẻ khoắn lộ ra bên ngoài, ông xách hành lý của cô một cách nhẹ nhàng, bước chân vững vàng đi về phía trước.

Cô khẽ thở ra một hơi, bước nhanh hơn để đuổi kịp người.

Đi tiếp bảy tám phút, một căn nhà xuất hiện trước mắt. Hai tầng với kiến trúc quen thuộc, phong cách mới nhìn thì thấy giống như kiểu nhà thời dân quốc quân phiệt, hiện ra phong cảnh lịch sử đầy tang thương.

Dưới đó là một ngôi nhà nhỏ, bên trong trồng rất nhiều hoa cỏ, cây cối, đều tươi tốt xinh đẹp.

Ôn Bảo Tứ đi theo phía sau Ôn Mẫn Hành rồi bước vào trong.

Cửa mở ra, phòng khách xa hoa cứ thế đập thẳng vào trong mắt, so với căn phòng khách trước kia của cô chỉ có một cái bàn rất chi là đơn giản, thì căn phòng trước mặt đây không những có đèn chùm treo tinh tế mà còn có cả ghế salon bằng da thật, khiến cô có chút không nói nên lời.

Trên chiếc ghế salon màu vàng ấm kiểu Âu có một hàng người ngồi ngây ngắn trên đó.

Nghe động tĩnh ở cửa, loạt ánh mắt nhao nhao nhìn sang, ánh mắt cứ thế trực tiếp lướt qua mặt Ôn Mẫn Hành, mang theo nhiệt độ nóng rực rơi trên người Ôn Bảo Tứ

Hai vị lão nhân ngồi ở giữa,trong con ngươi mang vẻ kích động, bên tay phải là một vị phu nhân xinh đẹp, mắt hạnh nhìn quanh đầy sinh động, vị này cùng với Ôn Bảo Tứ ngày thường giống nhau như đúc.

Hai người có đôi mắt giống hệt nhau.

Đối diện một hồi, bên cạnh đột nhiên truyền đến hai tiếng ho khan, vị phu nhân kia lập tức dời ánh mắt, thần sắc lo lắng ôm cô gái bên cạnh, ân cần nói: "Anh Anh, con không sao chứ. "

"Không có việc gì đâu mẹ, cổ họng con đột nhiên hơi ngứa chút. " Cô ngẩng đầu lên nhìn sang, chút tái nhợt trên mặt mang vẻ yếu ớt xinh đẹp, chính xác thì là ngũ quan xinh xắn, khoé môi lại dương ra nụ cười giả vờ kiên cường, khiến người ta nhịn không được thương xót.

Đây là người chị mới của cô, trên đường Ôn Mẫn Hành cũng đã nói qua.

Ôn Bảo Tứ còn nhớ rõ lúc mà ông ấy nhắc đến chị gái, trên mặt còn lộ ra vẻ kiêu ngạo, còn có chút đau lòng.

"Con bé là Ôn Anh, từ nhỏ thân thể đã không tốt, thế nhưng đặc biệt giỏi giang, cho tới bây giờ thi cử đều luôn đứng nhất, kéo đàn vi-ô-lông cũng không tệ, đã tham dự qua vài buổi diễn nhạc hội. "

Trong giọng nói hiện vẻ vui mừng không gì sánh được, cứ thế tha thiết mà quanh quẩn ở bên tai, Ôn Bảo Tứ rũ mắt xuống, ánh mắt cô rơi xuống đôi bàn chân.

Nhìn cái bóng chiếu trên sàn nhà, cô đi một đôi giày cũ nát, sát bên mép giày còn dính bùn đất, hết thảy mọi thứ trên người như không có tí liên quan nào đến nơi này.

"Đây chính là Bảo Tứ đúng không! Mấy năm nay con chịu khổ rồi." Bà cụ có đầu tóc bạc trắng lôi kéo tay cô, nụ cười hiền lành không gì sánh bằng, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến.

"Ta là bà nội của cháu..." Giọng nói già nua nhưng từ ái, dễ dàng giúp xua tan đi nỗi lo lắng trong lòng.

"Thưa bà nội." Cảm giác ấm áp bao trùm lấy đôi bàn tay, Ôn Bảo Tứ cắn nhẹ môi, ngượng ngùng gọi bà. Nghe vậy, đôi mắt của người trước mặt cô lập tức trở nên phiếm hồng.

Bà cụ liên tục gật đầu, vỗ vỗ tay cô rồi cảm khái nói: "Ai da, đúng là một đứa trẻ ngoan."

Cứ như vậy mà đã an bài xong xuôi. Phòng của cô nằm ở trên lầu hai, ngay bên cạnh phòng Ôn Anh, đồ dùng trang trí trong phòng đều độc nhất vô nhị, lấy màu hồng thiếu nữ làm chủ đạo cùng đủ loại kiểu dáng thú bông.

Ôn Bảo Tứ mở cửa tủ quần áo ra, bên trong được lấp đầy đủ loại quần áo khác nhau, tất cả đều là số đo của cô.

Tắm rữa xong rồi thay chiếc áo sơmi dính đầy mùi mồ hôi đi, Ôn Bảo Tứ nằm lên chiếc giường lớn mềm mại, ngẩn ngơ nhìn ra cây đại thụ xanh tốt bên ngoài cửa sổ.

Ánh sáng mặt trời khẽ chiếu xuống, xuyên qua từng tán lá rộng lớn, hòa cùng làn gió. Vầng sáng mờ ảo không ngừng lấp ló trốn sau những chiếc lá, bóng đen phủ lên mặt đất, cứ như kịch đèn chiếu* mà ta thường xem khi còn nhỏ.

(*) Kịch đèn chiếu (皮影戏): Một trong những môn nghệ thuật dân gian đặc sắc của Trung Quốc. Ở đây mình tạm hiểu như xem múa rối bằng bóng nhaa

Sắc mặt cô dần dần trở nên thổn thức, trong đầu vô thức nhớ tới những ngày tháng còn ở dưới nông thôn, nỗi chua xót từ trong tim dần lan rộng, hốc mắt nặng trĩu.

Cô hít hít mũi, đang muốn vùi người chôn vào trong chăn khóc một lát thì bên ngoài tán cây đột nhiên có tiếng động vang lên.

Ôn Bảo Tứ lập tức im bặt, ngước mắt nhìn về phía cành cây xanh biếc, từ đâu ra xuất hiện một khuôn mặt.

Đôi mắt ngân ngấn nước khiến cho tầm nhìn của cô có chút mơ hồ, cô chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, còn chưa kịp nhìn xem người tới là ai thì bên cạnh lại nhảy ra một khuôn mặt khác.

"Tứ Tứ? Em là Tứ Tứ sao??"

Khuôn mặt vừa mới nhảy ra kia mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào cô khẽ gọi, chưa kịp dứt lời đã bị người bên cạnh vỗ một cái.

"Cậu đang nói nhảm gì thế! Chẳng phải hôm nay Ôn gia vừa đón về một cô gái còn gì."

Thiếu niên kia mắng xong mới nghiêng đầu lại nhìn về phía Ôn Bảo Tứ thận trọng cười cười, như đang lấy lòng mà nói: "Tứ Tứ, anh là Đường Nghiêu, nhà anh sống ngay bên cạnh, hồi còn bé chúng ta hay chơi chung với nhau đó em nhớ không?"

Ôn Bảo Tứ nghe thấy vậy liền quang minh chính đại quan sát anh ta vài giây, xong rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

"Còn anh là Kỳ Nguyên, cũng sống ở bên cạnh nhà em, khi còn bé..." Người bên cạnh tự nhiên kích động hô lên, lời định nói ra bỗng khiến họ nhớ ra điều gì đó, âm thanh nhỏ dần rồi biến mất.

Hai người không hẹn mà sắc mặt đều trầm xuống, giống như đang áy náy, hổ thẹn, còn có chút giống như đang đau lòng tự trách.

Bộ dạng hai thiếu niên thoạt nhìn cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi. Trên mặt đều toát ra hơi thở trẻ con, nhưng nhìn chung thì dáng dấp đều rất đẹp. Da thịt trắng nõn bóng loáng, như những viên ngọc trai thượng hạng, mặt mũi tinh xảo, môi hồng răng trắng.

Thời khắc ánh nắng chiếu xuống, nhan sắc thật càng không thể che đậy, có cành lá xanh biếc phía sau âm thầm phụ trợ, càng thêm rực rỡ trong sáng.

Ôn Bảo Tứ không phòng bị mà bước đến, cô chậm rãi đi xuống giường, bàn chân giẫm lên dép lê đi đến bên cửa sổ.

Cành cây cổ thụ to lớn duỗi sát bên bệ cửa sổ, hai người ngồi trên cành cây cùng với Ôn Bảo Tứ bên trong phòng bất quá cũng chỉ trong gang tấc.

Thấy cô đến gần, hô hấp bọn họ chợt trở nên căng thẳng.

Em gái trắng trẻo mập mạp hay khóc nhè khi xưa giờ đã trở thành một cô gái trưởng thành. Váy ngủ rộng rãi màu trắng cũng không thể che giấu được đường cong tinh tế mềm mại của cô, mái tóc đen dài hơi ướt rũ xuống bờ vai thon thả.

Gương mặt hồng hào mũm mĩm ngày nào lại biến thành gương mặt trái xoán xinh xắn, cái trán đầy đặn cùng với đôi mắt hạnh giống mẹ cô như đúc. Đôi mắt lúc này có chút ướt át, phiếm hồng như chú nai con bỗng nhiên trông thấy người lạ đến gần.

Không rõ cảm xúc đang dâng trào trong lòng là gì. Người mà bọn họ luôn lo lắng tâm niệm trong lòng nhiều năm như vậy hiện giờ đang đứng trước mặt họ. Ngoại hình còn yêu kiều như một đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ.

Trong lúc nhất thời, hai người cảm thấy vừa vui mừng vừa thỏa mãn, áy náy trong lòng tiêu tan không ít.

Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên cong môi cười khúc khích, ngây ngô nhìn cô không rời mắt.

"Làm phiền một chút."

Phía sau lưng bỗng nhiên truyền đến một âm thanh bất mãn, hai người lúc này mới tỉnh lại sau cơn mơ, đáp lại ngay rồi vội vàng tránh người ra, vị kia liền xuất hiện trước mặt Ôn Bảo Tứ.

Ánh nắng cũng chiếu xuống như đã thỏa thuận từ trước, sáng sủa lấp lánh, tựa như khi điệu nhạc vừa bắt đầu, tiếng trống tùng tùng như sét đánh.*

(*) mình nghĩ ở đây tác giả có ý chỉ "tim đập thình thịch" áaa.

Hoàn toàn không giống với lúc cô bình tĩnh đối mặt với hai người trước, ánh mắt Ôn Bảo Tứ rơi ở trên người anh, không kìm được lòng mà nín thở.

Khuôn mặt tinh xảo như được chạm khắc, khác hẳn vẻ tuấn tú của Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên, giống như là mỗi bộ phận trên người anh đều được tỉ mỉ vẽ ra, đẹp đến dị thường.

(*) cv: tinh điêu tế trác.

Khí chất sạch sẽ, tự nhiên bao phủ quanh người, làn da trắng không tì vết, tinh tế và cẩn thận, như một tiểu hòa thượng hay xuất hiện trên TV vậy.

Hai người nhìn nhau vài giây, đôi mày đang nhíu lại của anh dần dần dãn ra, khóe miệng chậm rãi cong lên, lộ ra một nụ cười vừa ôn nhu vừa dịu dàng.

Giọng nói ôn hòa ấm áp của anh vang lên bên tai cô.

"Anh là Thiệu Ngọc, em có thể gọi anh là A Ngọc. "

Trong không khí tràn ngập mùi hương thơm dịu nhàn nhạt do những tán lá tươi tốt ngoài cửa sổ cùng vô số những bông hoa trắng nhỏ không biết tên ngoài kia tỏa ra.

Hòa lẫn với tiếng nói của anh, khiến cho đầu óc cô không khỏi có chút choáng váng.

Phải đến một nơi xa lạ làm cô rất không quen, cảm giác thấp thỏm không yên kia không hiểu sao bây giờ lại giảm bớt, Ôn Bảo Tứ đứng tại chổ, ngại ngùng cong môi.

"Em là Bảo Tứ. "

Năm đó cô bị bọn buôn người bắt cóc, trên tay có đeo một cái vòng tay, mặt trên cùng chiếc vòng có khắc hai chữ Bảo Tứ. Vậy nên mười mấy năm nay mặc dù cô ở bên cha mẹ mới nhưng tên lại không hề đổi.

Đối với cô mà nói thì họ Ôn vẫn có chút mới lạ.

Cành cây khô nhẹ nhàng rung lên, Thiệu Ngọc bắt lấy khung cửa sổ trắng ngà, từ ngoài cửa sổ nhảy vào, vừa đúng lúc nhảy đến trước mặt Ôn Bảo Tứ.

Cô bị hoảng sợ nên lui về sau một bước.

Thiếu niên dáng người cao ráo cứ thể nhảy ra, không giống dáng vẻ ngồi trên cành cây trước đó, bây giờ Ôn Bảo Tứ mới phát hiện anh thế mà lại cao hơn cô hẳn một cái đầu.

Đôi môi đang mỉm cười còn chưa kịp thu hồi thì toàn bộ người cô đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp, Ôn Bảo Tứ tựa lên đầu vai anh, bên hông và sau đầu đều bị một tay anh nhẹ nhàng đè lại.

Ánh mặt trời hòa lẫn với mùi hương thanh mát, gương mặt cô áp vào lớp vải khô ráo mềm mại, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của chàng thiếu niên xa lạ.

Không gian phảng phất như có tiếng thở dài nhè nhẹ, mang theo biết bao ôn nhu, cùng lưu luyến không rời.

"Tứ Tứ, mừng em trở về nhà."

¨

seivys: lúc trước mê bá đạo tổng tài, bây giờ bị mấy anh trai ôn nhu dịu dàng cầm conditinhiu quật cho mấy phát đ ngóc đầu lên nổi...

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!